Ai thương mến núi rừng Tây Nguyên đó,
Có nghe lời gió nhắn với rừng xanh…
Vẫn bạt ngàn, vẫn thơ mộng như tranh
Sao uất nghẹn mà suối trào nước mắt?
Bao ngàn năm núi rừng nằm giữ đất,
Ngăn quân thù, nuôi nhựa sống quê hương,
xây lũy thành sừng sững giữ biên cương,
Cho rừng thẳm một màu xanh bất diệt.
Mà sao nay như có gì luyến tiếc,
Giận vần thơ chẳng nhớ đến nơi này.
Quên gió đèo quên những ánh trăng treo.
Không trở lại cùng Tây Nguyên gió lạnh.
Thơ đã quên nên núi đồi hiu quạnh,
Người sao quên tên đất nước quê mình.
Mong muôn đời hồn sông núi oai linh
Đừng cắt xẻo nước non từng thớ thịt!
Dòng lịch sử bao đời ai thù địch
Đã viết bằng xương máu của ông cha.
Núi-rừng đau… suối máu sẽ trào ra,
Non sông Việt muôn đời ghi uất hận ./.
ChoiBlogs
0 comments